anhkhoadeptrai

Bài Hát Mẹ Yêu


SÂN CHƠI MỚI CỦA CÁC TUYỂN THỦ NHỎ


SÂN BÓNG ĐÁ HOÀNG VY ĐÃ CÓ MỞ LỚP DẠY KHÓA BÓNG ĐÁ HÈ CHO CÁC EM NHỎ TỪ 8-16
CÁC HUẤN LUYỆN VIÊN SẼ DẠY:
HUỲNH ANH TUẤN
NGUYỄN PHÚC HUYÊN CHƯƠNG
ĐỖ KHẢI
ĐỀU ĐƯỢC CẤP BẰNG AFC

Huỳnh Anh Tuấn CSG


Sau nhiều năm ấp ủ và tích được một số vốn kha khá, cựu cầu thủ đội Cảng Sài Gòn Huỳnh Anh Tuấn chính thức cho ra đời Trung tâm bóng đá Hoàng Vy, khai trương vào hôm qua 6-5.

Tọa lạc tại số C4 đường Phạm Hùng huyện Bình Chánh TPHCM. Trung tâm có tổng diện tích 15ha với 3 sân 7 người và 2 sân 5 người do các cựu cầu thủ của TPHCM đảm trách huấn luyện là Huỳnh Anh Tuấn, Nguyễn Phúc Nguyên Chương và Đỗ Khải. Trước mắt, trung tâm thu nhận học viên có độ tuổi 8-15 và trong thời gian tới sẽ mời thêm nhiều cựu cầu thủ khác đến để cùng tham gia vào ban huấn luyện.
Q.C. - N.N.

Người Chết Trở Về


Người Chết Trở Về



Bà Phạm toan từ chối vì bà không muốn cần có ai phụ giúp mà trái lại bà rất thích hoạt động một mình trong bầu không khí trong lành tại đây. Tuy nhiên trước hình ảnh tiều tụy của cậu bé với đôi tay buông xuôi và đôi mắt trõm lơ, bà hơi ngập ngừng:
- Con bà coi bộ còn nhỏ quá, và hình như nó cũng không được mạnh khoẻ lắm...
Người đàn bà giơ tay ngắt lời:
- Năm nay nó đã được mười sáu tuy coi nó có vẻ nhỏ hơn tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh khỏe chứ không yếu đuối như hình dáng của nó đâu. Tôi bảo đảm là bà sẽ không có điều gì than phiền. Mẫn là một người giúp việc rất giỏi.
Năm ngàn đồng một ngày đối với bà Phạm không nghĩa lý gì và bà nghĩ rằng nếu cho cậu bé này phụ giúp bà một tay, bà sẽ có cơ hội cho cậu ta ăn uống đầy đủ. Nghĩ thế, bà Phạm bèn đáp:
- Được thôi! Mỗi ngày cháu Mẫn có thể tới đây vào lúc mười giờ sáng và đi về vào lúc năm giờ chiều. Tôi sẽ cho cháu ăn trưa luôn.
Rồi bà Phạm quay sang phía cậu bé:
- Sao Mẫn, cháu thấy như vậy có được không?
Mẫn không trả lời khiến bà Phạm tự hỏi không biết cậu ta có nghe bà nói hay không vì cậu ta vẫn đứng yên cúi đầu, không hề ngước mắt. Mẹ của Mẫn ra hiệu cho bà Phạm bước ra xa với bà rồi bà thầm thì:
- Thưa bà, tôi không muốn con tôi phải đi đi về về vì nhà chúng tôi ở cách đây khá xa. Nó có thể ngủ trong căn chòi nhỏ đàng kia và xin bà đừng bận tâm gì về việc cho nó ăn uống. Tôi sẽ đem đồ ăn tới cho nó mỗi ngày. Nó ăn uống khó khăn lắm. Tôi biết nó muốn ăn món gì và sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi tới, xin bà cho tôi năm ngàn đồng.
- Thế còn cháu Mẫn thì sao? Nếu cháu ấy làm việc cho tôi, tôi phải trả tiền cho cháu mới phải!
Người đàn bà lắc đầu:
- Thưa bà, bà không hiểu. Tôi cần tiền để nuôi mấy đứa nhỏ ở nhà. Ba của cháu Mẫn mất rồi và bây giờ chỉ có mình nó là người có thể làm việc được để nuôi gia đình. Nó muốn làm việc để giúp đỡ tôi và bà sẽ không ân hận khi nhận cho nó giúp việc. Nó rất siêng năng, làm việc không biết mệt và không bao giờ than phiền bất cứ điều gì cả.
- Thôi được rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ nó không nên ngủ ngoài lều, để tôi sửa soạn một phòng trong nhà dành cho nó. Nhà tôi rất rộng!
- Thưa bà không sao đâu. Nó không cần ngủ trong nhà đâu. Nó khó ngủ lắm và tôi không muốn nó làm phiền bà. Nó ngủ trong cái chòi tranh kia là tốt nhất.
Thế là ngày hôm sau Mẫn tới làm việc cho bà Phạm. Chẳng bao lâu, bà Phạm nhận thấy những gì mẹ cậu ta nói với bà hoàn toàn đúng. Mẫn không bao giờ than phiền cũng như không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Mỗi buổi sáng dù ông bà Phạm dậy sớm tới đâu đi nữa, Mẫn đã đang làm việc hăng say, khi thì cho gà vịt, cho cá ăn khi thì làm vườn... Dần dần bà cho Mẫn làm một vài việc vặt trong nhà và bất cứ việc gì bà sai cậu ta, không bao giờ bà phải nhắc lại lần thứ hai. Một hôm, bà nói với ông Phạm:
- Thằng bé Mẫn nó giỏi thật! Nhưng nó không giống một đứa con trai mà giống như... một cái máy vậy. Ông có biết là nó không hề nói một lời nào với tôi hay không? Nó cũng không bao giờ nhìn tôi mà chỉ luôn luôn nhìn xuống đất.
Ông Phạm càu nhàu:
- Hừ! Tôi chỉ biết một điều là nó làm cho tôi nổi da gà. Có thể nó bị câm hay sao đó. Và theo ý tôi, có thể tâm trí nó không được bình thường cho lắm.
Bà Phạm lắc đầu:
- Không thế đâu, tôi thấy nó rất thông minh. Tôi chỉ có cảm tưởng như nó là một kẻ mộng du, làm việc trong khi đang ngủ...
Ông Phạm ngắt lời:
- Ờ, thì... giá thuê mướn như vậy cũng được... À, mà không được! Chỉ có năm ngàn đồng một ngày quả là không thể chấp nhận được khi nó làm việc thật siêng năng. Mình cho nó lên mười ngàn đồng đi. Tôi không bực bội gì vì sự hiện diện của nó, nhưng để coi việc tăng lương có khiến nó phản ứng gì hay không.
Bà Phạm thì không nghĩ rằng Mẫn để ý tới vấn đề tiền bạc vì cậu ta không bao giờ đụng chạm tới. Mỗi ngày, sau buổi trưa cậu bé ngưng làm việc, đứng yên một chỗ nghiêng đầu như nghe ngóng. Chỉ mấy phút sau mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt dầy đặc, mang đồ ăn trên một cái gà-mên đậy kín tới cho cậu. Bà ta chờ tới khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi con bà ăn uống. Bà Phạm nói với chồng bằng một giọng bất bình:
- Tại sao bà ta lại không chịu để tôi cho nó ăn uống? Tôi đã thấy món ăn bà ta đem tới cho nó, trông giống như một loại cháo lỏng. Đó không phải món ăn thích hợp cho một đứa bé làm việc vất vả như vậy. Tôi thấy hình như nó còn ốm hơn khi vừa mới tới đây nữa.
Ông Phạm hoàn toàn đồng ý. Xương mặt của Mẫn bây giờ lộ ra rõ rệt. Khi cậu cúi xuống, những đốt xương sống hiện lên thật rõ sau làn vải áo. Bà Phạm cố gắng một lần nữa khi gặp mẹ Mẫn:
- Tôi muốn cho cháu Mẫn ăn đồ nóng hàng ngày. Nếu không, tôi không thể để nó tiếp tục làm việc như hiện tại. Nó mỗi ngày một gầy yếu. Tôi sợ rằng nó có thể bị bệnh hay làbị suy dinh dưỡng.
Một nét hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt người đàn bà:
- Thưa bà, bà không hiểu đâu. Mẫn giống y như cha nó. Nó không ăn được những món ăn của bà và của tôi. Nó không thể ăn muối được. Cơ thể của nó không chịu đựng được muối. Xin bà cứ để mọi việc diễn tiến như hiện tại và xin cho cháu nó tiếp tục làm việc với bà. Nó là đứa con duy nhất mà tôi nhờ cậy được. Nếu không có số tiền mà nó kiếm được ở đây, mấy em nó ở nhà sẽ chết đói hết cả.
Bà Phạm đành phải nhượng bộ:
- Thôi được. Nó có thể tiếp tục làm việc với tôi. Phải nhìn nhận rằng nó làm việc rất giỏi nhưng nó có vẻ không được vui lắm khi ở với chúng tôi. Nó không bao giờ cười và cũng không bao giờ nói một lời với tôi hoặc nhà tôi.
Người đàn bà nhún vai:
- Thưa bà, điều đó không có nghĩa gì hết. Mẫn là đứa trẻ rất khác người. Nó không có cùng sự xúc cảm như những đứa trẻ khác. Nó chỉ biết một việc duy nhất là giúp đỡ tôi và các em nó. Xin ông bà đừng thắc mắc gì về nó. Nó luôn luôn làm những gì nó muốn. Xin hãy để yên cho Mẫn…
Tuy nhiên bà Phạm vẫn tự hỏi “Có phải đó là việc Mẫn muốn làm hay không?”. Rồi một buổi tối hôm đó bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra căn chòi tranh nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi ngay ở cửa, hai tay bó gối nhìn ánh trăng không chớp mắt. Bà nói lớn:
- Chắc có điều gì lạ lắm thì phải.
Ông Phạm đang ngái ngủ lên tiếng:
- Bà nói cái gì thế?
- Thằng Mẫn đó. Tôi đứng theo dõi nó đã nửa tiếng đồng hồ. Nó ngồi yên như phỗng đá vậy. Với những việc nó làm ban ngày, đáng lẽ nó đã phải ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà không, nó vẫn ngồi bó gối ngoài kia kìa.
Ông Phạm vừa ngáp vừa tiến tới bên vợ:
- Đáng lẽ tôi phải cho bà biết điều này từ lâu rồi. Tôi thấy nó vẫn luôn luôn ngồi đó suốt đêm. Theo tôi biết, nó hình như không bao giờ ngủ. Thú thực với bà, tôi thấy thằng bé này có vẻ ma quái quá! Nhưng thực ra nó đâu có làm gì phiền ai đâu!
Bà Phạm không nói nhưng biết rõ rằng Mẫn đã khiến bà lo nghĩ rất nhiều. Sáng hôm sau, hình dáng cậu bé khiến bà cảm thấy bất nhẫn. làn da xanh xao của Mẫn bây giờ đã trở thành vàng khè, bóng loáng. Xương trán và xương má của Mẫn như lộ rõ ra. Bà còn lo lắng hơn nữa khi thấy Mẫn có vẻ chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ. Bà hỏi:
- Sao, cháu thấy không được khoẻ trong người có phải không?
Mẫn không đáp lại, lặng thinh cúi đầu đi qua trước mặt bà. Cảm thấy bứt rứt, bà Phạm nói với chồng:
- Ông coi nó kìa. Tôi nghĩ rằng nó bị bệnh. Nó di chuyển như một ông già vậy.
Ông Phạm chăm chú nhìn Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp:
- Bà nói đúng. Sao da nó bị đen nhiều chỗ thế nhỉ?
- Tôi không biết nhưng chắc chắn một điều là nó bị thiếu dinh dưỡng quá độ. Tôi không cần biết mẹ nó nói những gì và tôi sẽ chuẩn bị một vài món ăn ngon lành và bổ dưỡng cho nó. Rồi ngày mai ông đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ xem sao.
Nghĩ rằng có lẽ Mẫn thiếu chất protein, bà Phạm bèn làm món súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, còn thêm một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Xong xuôi bà gọi Mẫn vào, đưa cậu ta vào phòng ăn và nói thật ngọt ngào:
- Cháu mau ngồi vào bàn đi. Tôi sửa soạn một bữa ăn thật đặc biệt cho cháu vì hôm nay là đúng ba tháng cháu làm việc với tôi. Đây là một dịp kỷ niệm dành cho cháu.
Mẫn cắn một miếng, rồi một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo chầm chậm trước khi nuốt. Rồi cậu ta từ từ đứng lên. Bà Phạm lên tiếng với vẻ lo lắng:
- Sao vậy? Cháu chưa ăn xong mà muốn đi đâu vậy?
Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài rồi. Bà Phạm chạy tới mở tung cánh cửa. Mẫn đã đi tới hàng cây bao quanh mảnh đất với những bước chân thật dài. Bà Phạm lớn tiếng gọi nhưng Mẫn vẫn không hề nhìn lại. Ông Phạm cầm tay vợ:
- Thôi cứ để nó yên. Chắc là nó muốn đi về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Đáng lẽ bà không nên cho nó ăn những món đó.
Đêm hôm đó bà Phạm trằn trọc suốt đêm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng bà đã dậy, ra vườn đi tới đi lui. Đúng như bà lo ngại, Mẫn đã không quay trở lại. Tuy nhiên ngay trước buổi trưa, mẹ cậu ta tới nơi, tiến thẳng tới trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà ta đanh lại:
- Bà đã làm việc đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã dặn bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế?
- Thì... tôi cho nó ăn súp khoai tay và sữa tươi, là những thứ đồ ăn cần thiết cho Mẫn.
Người đàn bà rên lên:
- Súp khoai tây! Trời ơi! Bà cho nó ăn muối rồi!
Rồi bà ta rít lên the thé:
- Bà điên rồi hay sao? Tại sao bà không để nó được yên?
Bà Phạm có vẻ bối rối:
- Tôi rất tiếc nếu đồ ăn của tôi khiến cho cháu Mẫn bị bệnh.
Đột nhiên bà Phạm đổi giọng giận dữ:
- Nhưng... nó thiếu ăn tới độ gần chết đói ngay trước mắt tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tôi sẽ trả tiền thuốc men và sẽ nhờ một bác sĩ săn sóc cho nó.
Người đàn bà kia im lặng trong một phút trước khi lên tiếng bằng một giọng khá buồn bã:
- Thưa bà, xin bà vui lòng đi theo tôi để xem những gì bà đã làm cho con tôi.
Người đàn bà quay lưng. Bà Phạm đi theo bà ta xuyên qua cánh rừng trước khi tiến tới một chân đồi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người tới một túp lều xiêu vẹo nơi ba đứa nhỏ đang ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm ngưng lại, người đàn bà nắm tay bà tiếp tục kéo lôi đi. Bà Phạm hỏi:

Lê Quý Đôn


Lê Quý Đôn giai thoại: Biết thì nói là biết...

Lê Quý Đôn tự cho mình là người hay chữ nhất vùng Thái Bình. Một hôm làng có hội, một vị lão nho nhờ Lê Quý Đôn viết hộ vào dải lụa một vế đối. Lê Quý Đôn cầm bút chờ...

Ông cụ ung dung đọc: "Tri", Lê Quý Đôn ngỡ ngàng và lúng túng không biết viết thế nào. Cụ lại nhắc lại "Tri", LQĐ vẵn cầm bút, vì trong chữ Hán có nhiều chữ "Tri" đồng âm dị nghĩa. Đọc đến lần thứ ba mà Lê Quý Đôn vẫn chưa viết được chữ "Tri", lòng cảm thấy xấu hổ. Thấy vậy cụ nho liền cười và đọc cả câu:

"Tri chi dĩ vi tri. Bất tri dĩ vi bất tri. Thị tri."

Nghĩa là: Biết thì nói là biết. Không biết thì nói là không biết. Như thế mới là biết.

Lê Quý Đôn liền hạ bút, đến quỳ lạy trước cụ già, tạ lỗi.

Tập cuối của Doremon


Tập cuối cùng của bộ truyện tranh Doraemon


















Bạn có cảm nhận gì sau khi đọc xong tập cuối này , riêng mình thì có một cám xúc buồn và có 1 cái gì đó rất mừng ,đoạn Nôbita ngồi 1 mình trong căn phòng nói chuyện với Đôrêmon về những kỉ niệm cũ khiến mình cảm động và buồn lắm .
Nôbita với ước muốn đc cứu chữa , phục hồi lại trí nhớ cho người bạn thân ,Nobi từ một con người hậu đậu, lười nhác đã thay đổi hoàn toàn thành 1 con người điềm tĩnh chăm chỉ ko ngừng học tập và nghiên cứu và rồi với niềm tin và hy vọng với sự kiên trì nỗ lực của bản thân, Nôbita đã cứu được người bạn thân thiết nhất của mình .
Mình thấy rất vui mừng vì hai bạn ấy đã trở lại như xưa , nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy , mình cũng sẽ ôm chặt lấy Đôrêmon và khóc rất nhiều.
Các bạn thấy sao, một kết thúc rất hay, rất có hậu phải vậy không .

truyện conan tập cuối


ruyện thám tử Conan -

Thám tử lừng danh Conan (tập cuối)Tập cuối về Thám tử lừng danh Conan buồn nhưng thật cảm động. Tập cuối sẽ là cuộc đấu trí giữa 2 thế lực, gồm có những người sau:
-Nhóm 1: những nhân vật bạn yêu thích.

-Nhóm 2: Ông giáo sư lộ mặt là kẻ sát nhân, cầm đầu bọn áo đen, và một số kẻ tay chân khác cũng lộ mặt. Ta nhận thấy vợ của Whiskey và 2 cô con gái, những sát thủ bẩm sinh. Một cô gái và 2 chàng trai khác tiêm phục trong sở cảnh sát
1. Tokio và Osaka.
2. Conan-shinichi (đã trở lại như cũ, chột một mắt vì bị cái con bé áo đen làm phóng viên bắn)
3. Ran Mori (Luôn theo sát bên Shin)
4. Hattori - (Trả thù cho cô người yêu, bị thằng béo áo đen bắn khi che cho Hattori)
Ông Mori (sao vẫn chưa chết nhỉ?)
5+6. Bố Shin (nhưng đến cuối ông bố viết truyện trinh thám này bị thằng cầm đầu áo đen bắn, whisky thì phải)
7+8+9. ông thanh tra mặt vuông và 2 vợ chồng Takagi - cô sếp của cậu ta (Đã lấy nhau)
Những người đã chết, và sẽ chết: Ông thanh tra béo, người yêu Hattori, ông Kudo, ông già FBI, thằng bắn tỉa giỏi và một số thanh tra cảnh sát khác

Tập cuối Conan:

Tiến sĩ Agasa là trùm Mafia thật sự và Conan đã biết trước điều đó rồi, bạn hãy coi tập kế cuối rồi bạn sẽ biết thôi mà, anh chàng Conan đã đoán trước sự thật đau lòng này, anh lặng lẽ tìm câu trả lời “Vì sao tiền sĩ Agasa lại có thể là ông trùm đứng phía sau mọi truyện, và sai bảo bọn áo đen Whisky và Vodska được ?”.

Nếu các bạn để ý trong tập này thì sẽ thấy được rằng Conan đã suy nghĩ đến bạc đầu luôn rồi. Thật tôi nghiệp anh chàng Detective Shinichi của chúng ta. Cậu ta đã âm thầm theo những dấu vết mà tiến sĩ Agasa để lại (trong tập này, tiến sĩ Agasa đã đột ngột qua đời vì bị bọn áo đen bắn chết, nhưng thật sự thì người chết là con trai ông ta Asatachi. Người con trai độc nhất của ông lão,vì Agasa là người rất thân mật với bọn trẻ như Conan, Genta … nên khi ông chết đi thì không ai trong bọn chúng nghi ngờ cả, ngay cả Conan và thám tử Mori, và ông tiến sĩ Agasa đã trở về căn cứ của mình ở NewYork - Mỹ để đích thân ra tay chiến dịch cuối cùng của mình là thôn tín cả Nhật Bản và New York, một âm mưu thật kinh khủng!!!) Sau khi gắn ghép những dấu vết của ông trùm tiến sĩ để lại, Shinichi đã biết được nguồn gốc những Email mà bọn áo đen đã gửi cho ông, Shinichi đã cùng với cảnh sát và FBI Nhật Bản + NewYork tìm ra nơi bọn áo đen đang ẩn náu, và nhanh tay tiêu diệt hết bọn chúng, không chừa 1 tên nào hết. Nhưng cảnh sát và FBI không nhanh chân như Wishky, Vodka và “quả táo chín” và 1 số tay chân thân cận khác của ông trùm tiến sĩ. Bọn chúng đã nhanh chân đến New York, báo cho ông trùm biết. Lúc này ông trùm tiến sĩ biết rằng âm mưu đã bại lộ, ông ta và cả bọn áo đen còn lại nhanh chân thi hành nhiệm vụ nhưng không thành. Chắc các bạn còn nhớ cha của Shinichi là một nhà văn, và mẹ của Shinichi là 1 diễn viên chuyên nghiệp. 2 vợ chồng đã giết chết được 2 trong những tay sai thân cận của tiến sĩ và đã giả mạo để trà trộm vào bọn chúng. Và ông nhà văn yêu quý của chúng ta - cha của Shinichi đã báo được cho Shinichi. Nhưng ông đã lãnh 1 hậu quả khủng khiếp, ông đã bị bọn áo đen bắt gặp và giết chết.

Thế còn mẹ của Shinichi? Sau khi bọn áo đen giết bố của Shinichi, bọn chúng cũng nghi ngờ trong số bọn chúng có người cải trang đang trà trộn vào. Thế là 1 ngày nọ, ông trùm tiến sĩ đã đích thân đi xem từng người một, nhưng chỉ mới nghe lệnh triệu tập của ông trùm tiến sĩ là bà vợ - mẹ của Shinichi đã biết là có chuyện không lành rồi, dân đóng phim chuyên nghiệp mà, cũng có thể biết trước những tình tiết trong câu chuyện chứ. Bà đã nhanh chân trốn thoát, nhưng bọn áo đen biết là bà đang bỏ chạy, liền cho người đuổi theo, vừa chạy vừa bắn (vì căn cứ ở đồng quê hoang vu nên không ai nghe được tiếng súng). May cho bà, bà cầm cự đến ngay trụ sở cảnh sát ở đầu con lộ. Vì thành viên không còn nhiều nên bọn áo đen đã không thể sang bằng cái đồn cảnh sát được. Và bà đã báo cho cảnh sát, nhưng cảnh sát không nghe, nói rằng bà đang hốt hoảng, cho bà vô bệnh xá, canh chừng 24/24.

Ngay lúc bà vô bệnh xá, thì bọn Shinichi, Haibara, Ran Mori, ông Mori (lúc này đã được chính phủ cấp giấy phép xử dụng súng) và ông cảnh sát trưởng Megune, Takagi và cảnh sát của New York đã đổ ập vào căn cứ của ông trùm tiến sĩ. Kết quả là bắn chết tất cả bọn áo đen nhưng không thể bắn chết ông Agasa vì ông ta đã bỏ trốn được, và không may là Ran Mori và ông Mori đã lãnh mỗi người 2 phát đạn ngay vào tim do chính tay Uytski và “Quả táo xanh” bắn.

Cảnh sát New York đã lùng sục khắp nơi, sau 1 năm rưỡi thì cũng bắt được ông tiến sĩ trùm cuối Agasa cùng với thuốc giải cho Conan và Haibara trong vali của lão.

Sau khi uống xong thuốc, Shinichi và Haibara đã không thể tiếp nhận ngay thân thể to lớn lúc bấy giờ. Cơ thể của Haibara và Shinichi nóng như lửa đốt, vì quá nóng nên họ đã ngất đi và tỉnh giấc trong 3 tháng trời.

Kết quả câu chuyện chỉ còn Shinichi, Haibara, mẹ của Shinichi, ông cảnh sát trưởng, Takashi còn sống. Khúc cuối câu truyện là đám cưới của Shinichi và Haibara.

Chào Mừng Bạn Tới Blog Của Tôi !